CUỐI ĐÔNG
Trên thế giới tĩnh lặng, con chim cất tiếng
thức dậy một mình giữa những cành đen.
Bạn muốn sinh ra, ta cho bạn được sinh.
Có bao giờ nỗi đau của ta cản trở
niềm vui của bạn không?
Lao về phía trước
nơi bóng tối và ánh sáng hòa cùng
khát khao cảm giác tưng bừng
như thể bạn là một sinh vật mới
mong muồn thể hiện bản thân
tất cả rực rỡ, tất cả huy hoàng
đừng bao giờ nghĩ rằng
cho điều này bao nhiêu phải trả
bạn không thể hiểu rằng giọng nói của ta
có điều gì đó khác với chính bạn –
ở thế giới khác bạn sẽ không nghe ra
một lần nữa với sự rõ ràng như vậy
như tiếng chim kêu hay tiếng khóc trẻ thơ
không phải âm thanh rõ ràng, mà chỉ
một tiếng vọng không ngừng
bằng tất cả âm thanh có nghĩa là từ giã –
một dòng âm thanh liên hồi giục giã
điều này gắn kết chúng ta lại với nhau.
End of Winter
Over the still world, a bird calls
waking solitary among black boughs.
You wanted to be born; I let you be born.
When has my grief ever gotten
in the way of your pleasure?
Plunging ahead
into the dark and light at the same time
eager for sensation
as though you were some new thing, wanting
to express yourselves
all brilliance, all vivacity
never thinking
this would cost you anything,
never imagining the sound of my voice
as anything but part of you—
you won't hear it in the other world,
not clearly again,
not in birdcall or human cry,
not the clear sound, only
persistent echoing
in all sound that means good-bye, good-bye—
the one continuous line
that binds us to each other.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét