Thứ Ba, 29 tháng 12, 2020

Presque Isle

 


PRESQUE ISLE

Trong mỗi cuộc đời có một khoảnh khắc hoặc hai. 
Có một căn phòng ở đâu đó, bên biển hay trên núi.

Trên bàn một đĩa mơ. Hạt trong gạt tàn trắng xóa.

Như tất cả hình ảnh, đây là điều kiện của một hiệp ước:
ánh mặt trời run rẩy trên đôi má của em
ngón tay tôi ấn vào đôi môi của em. 
Những bức tường trắng xanh, sơn bong ra một chút.

Căn phòng đó vẫn phải tồn tại, trên tầng bốn
có ban công nhỏ nhìn ra đại dương.
Căn phòng vuông màu trắng, tấm vải trên mép giường.
Nó không trở về hư không, mà đi vào hiện thực.
Qua cửa sổ đang mở có không khí biển và mùi iốt.

Sáng sớm người đàn ông gọi cậu bé từ dưới nước trở về.
Cậu bé nhỏ đó – cậu ấy sẽ hai mươi tuổi bây giờ. 

Mái tóc ẩm ướt màu hạt dẻ quanh gương mặt của em
Rèm vải muslin ánh bạc. Chiếc bình nặng với hoa mẫu đơn trắng.

Presque Isle

In every life, there's a moment or two.
In every life, a room somewhere, by the sea or in the mountains.

On the table, a dish of apricots. Pits in a white ashtray.

Like all images, these were the conditions of a pact:
on your cheek, tremor of sunlight,
my finger pressing your lips.
The walls blue-white; paint from the low bureau flaking a little.

That room must still exist, on the fourth floor,
with a small balcony overlooking the ocean.
A square white room, the top sheet pulled back over the edge of the bed.
It hasn't dissolved back into nothing, into reality.
Through the open window, sea air, smelling of iodine.

Early morning: a man calling a small boy back from the water.
That small boy — he would be twenty now.  

Around your face, rushes of damp hair, streaked with auburn.
Muslin, flicker of silver. Heavy jar filled with white peonies.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Huyền thoại về sự tận tâm

HUYỀN THOẠI VỀ SỰ TẬN TÂM   Khi Hades* quyết định yêu cô gái dễ thương thần đã xây cho cô một bản sao nơi trần thế mọi thứ đều giống y, bao ...