Thứ Ba, 29 tháng 12, 2020

Hoa diên vĩ hoang

 


HOA DIÊN VĨ HOANG
 
Ở tận cùng nỗi đau của tôi
có một cánh cửa.
 
Hãy nghe tôi: cái mà em gọi là cái chết
thì tôi nhớ.
 
Tiếng động phía trên, những cành thông rì rào.
Sau đấy không còn gì. Ánh mặt trời yếu ớt
chiếu xuống từ trên cao.
 
Thật khủng khiếp khi tồn tại
có ý thức đủ đầy
lại bị chôn vùi trong lòng đất tối.
 
Nhưng rồi cũng qua. Điều mà em sợ nhất
là thành một linh hồn không thể nói năng
rồi kết thúc đột ngột khi đất uốn cong.
Và tôi cảm nhận rằng có những con chim
chập chờn bay trong những lùm cây thấp.
 
Em như những kẻ không thể nào nhớ nổi
lối quay trở về từ thế giới bên kia
tôi lại nói với em rằng hãy nên quay về
từ sự lãng quên để tìm cho mình giọng nói:
 
từ giữa cuộc đời tôi một đài phun vĩ đại
và mênh mông giữa mặt nước biển xanh
những chiếc bóng xanh đen vui đùa trên đấy.
 
The Wild Iris
 
At the end of my suffering
there was a door.
 
Hear me out: that which you call death
I remember.
 
Overhead, noises, branches of the pine shifting.
Then nothing. The weak sun
flickered over the dry surface.
 
It is terrible to survive
as consciousness
buried in the dark earth.
 
Then it was over: that which you fear, being
a soul and unable
to speak, ending abruptly, the stiff earth
bending a little. And what I took to be
birds darting in low shrubs.
 
You who do not remember
passage from the other world
I tell you I could speak again: whatever
returns from oblivion returns
to find a voice:
 
from the center of my life came
a great fountain, deep blue
shadows on azure seawater.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Huyền thoại về sự tận tâm

HUYỀN THOẠI VỀ SỰ TẬN TÂM   Khi Hades* quyết định yêu cô gái dễ thương thần đã xây cho cô một bản sao nơi trần thế mọi thứ đều giống y, bao ...