Thứ Ba, 29 tháng 12, 2020

Kẻ lang thang Persephone (I)

 


KẺ LANG THANG PERSEPHONE (I)
 
Trong giả thuyết đầu tiên, Persephone
bị bắt cóc từ mẹ của mình
và vị nữ thần của trái đất
trừng phạt trái đất – điều này phù hợp
với những gì chúng ta biết về hành vi của con người
 
rằng con người có được sự hài lòng sâu sắc
từ sự gây hại, đặc biệt là
tác hại vô thức:
 
chúng ta có thể gọi cái này là
sự sáng tạo tiêu cực.
 
Thời gian đầu mà Persephone
tạm trú nơi địa ngục vẫn còn tiếp tục
được tranh cãi giữa các nhà khoa học
về cảm giác của cô gái nhà lành:
 
liệu cô có hợp tác trong vụ bắt cóc không
hoặc cô bị đánh thuốc mê và bị hãm hiếp
như xảy ra với các cô gái hiện đại thường xuyên.
 
Như đã biết, sự trở lại của người tình
không bù lại
sự mất mát người yêu dấu: Persephone
 
trở về nhà mình
nhuộm nước trái cây màu đỏ
như một nhân vật trong phim Hawthorne* –
 
Tôi không chắc rằng
giữ lời này: trái đất chẳng lẽ
là “nhà” của Persephone? Có thể hình dung
cô trên giường của thần? Là cô ấy
ở nhà không? Cô ấy
nói cách khác là một kẻ lang thang bẩm sinh
và sự tồn tại
là bản sao của mẹ cô ấy, ít hơn
làm tê liệt những ý tưởng về quan hệ nhân quả?
 
Bạn có quyền không thích
bất cứ ai. Các nhân vật
không phải là người.
Chúng là những khía cạnh của phép song đề hoặc xung đột.
 
Ba phần: giống như tâm hồn được phân tách
bản năng, bản ngã và siêu ngã. Tương thích
 
ba cấp độ của thế giới đã biết
một loại sơ đồ để tách rời
thiên đường với trần gian, với địa ngục.
 
Bạn phải tự hỏi:
tuyết rơi ở đâu?
 
Màu trắng của sự quên lãng
của sự mạo phạm –
 
là tuyết rơi trên mặt đất, cơn gió lạnh nói rằng
 
Persephone trong địa ngục làm tình.
Không giống như chúng ta, cô không hiểu
mùa đông là gì, và chỉ cô ấy
là nguyên nhân của mùa đông.
 
Cô ấy nằm trên giường của thần.
Cô ấy nghĩ điều gì chăng?
Cô có sợ không? Có cái gì đó
xóa sạch những ý nghĩ
của trí tuệ chăng? 
 
Cô ấy biết rằng trái đất
do các bà mẹ điều hành
điều này hẳn thế.
Cô ấy cũng biết rằng
cô đã không còn
được gọi là cô gái nữa
về việc bị giam giữ thì cô tin rằng
 
cô là tù nhân khi còn là gái đồng trinh.
 
Những cuộc đoàn tụ kinh hoàng
sẽ chiếm hết phần đời còn lại.
Khi niềm đam mê cứu rỗi
trở nên mãn tính, ăn sâu vào
bạn không chọn cách sống. Bạn không sống đâu
và bạn cũng không có quyền để chết.
 
Bạn trôi giữa đất đai và cái chết
mà dường như, cuối cùng
giống đến lạ lùng. Các nhà khoa học nói rằng
 
không có ích gì khi bạn biết điều bạn muốn
khi bạn là đối tượng của các thế lực tranh giành
có thể giết chết bạn.
 
Màu trắng của sự quên lãng
màu trắng của sự an toàn –
 
Họ nói rằng
có khoảng trống trong tâm hồn người trần
được tạo ra hoàn toàn không phải để
thuộc về cuộc đời ở trần gian. 
 
Trái đất
yêu cầu ta phủ nhận khe hở, mối đe dọa
ngụy trang dưới dạng gợi ý –
như chúng ta đã thấy
trong câu chuyện về Persephone
mà ta nên đọc cho mình
 
như cuộc tranh cãi giữa mẹ và người tình –
con gái chỉ là xác thịt.
 
Khi đối mặt cái chết cô chưa bao giờ nhìn
thấy đồng cỏ mà không còn hoa cúc.
Đột nhiên cô ấy không còn hát
những bài ca thời con gái của mình
về người mẹ
về vẻ đẹp và đất đai màu mỡ
nơi có rạn nứt, có đổ vỡ, tất nhiên.
 
Bài hát của trái đất
bài hát viễn cảnh thần thoại về cuộc sống vĩnh hằng –
 
Linh hồn của tôi
vì sự căng thẳng tả tơi
cố gắng thuộc về trái đất –
 
Bạn sẽ làm được gì chăng
khi đến lượt bạn trên đồng cỏ với vị thần?
_______________

*Bộ phim y khoa của hãng phim TNT, Mỹ với sự tham gia của Jada Pinkett Smith và Michael Vartan.
 
Persephone the Wanderer (I)
 
In the first version, Persephone
is taken from her mother
and the goddess of the earth
punishes the earth—this is
consistent with what we know of human behavior,
 
that human beings take profound satisfaction
in doing harm, particularly
unconscious harm:
 
we may call this
negative creation.
 
Persephone's initial
sojourn in hell continues to be
pawed over by scholars who dispute
the sensations of the virgin:
 
did she cooperate in her rape,
or was she drugged, violated against her will,
as happens so often now to modern girls.
 
As is well known, the return of the beloved
does not correct
the loss of the beloved: Persephone
 
returns home
stained with red juice like
a character in Hawthorne—
 
I am not certain I will
keep this word: is earth
"home" to Persephone? Is she at home, conceivably,
in the bed of the god? Is she
at home nowhere? Is she
a born wanderer, in other words
an existential
replica of her own mother, less
hamstrung by ideas of causality?
 
You are allowed to like
no one, you know. The characters
are not people.
They are aspects of a dilemma or conflict.
 
Three parts: just as the soul is divided,
ego, superego, id. Likewise
 
the three levels of the known world,
a kind of diagram that separates
heaven from earth from hell.
 
You must ask yourself:
where is it snowing?
 
White of forgetfulness,
of desecration—
 
It is snowing on earth; the cold wind says
 
Persephone is having sex in hell.
Unlike the rest of us, she doesn't know
what winter is, only that
she is what causes it.
 
She is lying in the bed of Hades.
What is in her mind?
Is she afraid? Has something
blotted out the idea
of mind?
 
She does know the earth
is run by mothers, this much
is certain. She also knows
she is not what is called
a girl any longer. Regarding
incarceration, she believes
 
she has been a prisoner since she has been a daughter.
 
The terrible reunions in store for her
will take up the rest of her life.
When the passion for expiation
is chronic, fierce, you do not choose
the way you live. You do not live;
you are not allowed to die.
 
You drift between earth and death
which seem, finally,
strangely alike. Scholars tell us
 
that there is no point in knowing what you want
when the forces contending over you
could kill you.
 
White of forgetfulness,
white of safety—
 
They say
there is a rift in the human soul
which was not constructed to belong
entirely to life. Earth
 
asks us to deny this rift, a threat
disguised as suggestion—
as we have seen
in the tale of Persephone
which should be read
 
as an argument between the mother and the lover—
the daughter is just meat.
 
When death confronts her, she has never seen
the meadow without the daisies.
Suddenly she is no longer
singing her maidenly songs
about her mother's
beauty and fecundity. Where
the rift is, the break is.
 
Song of the earth,
song of the mythic vision of eternal life—
 
My soul
shattered with the strain
of trying to belong to earth—
 
What will you do,
when it is your turn in the field with the god?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Huyền thoại về sự tận tâm

HUYỀN THOẠI VỀ SỰ TẬN TÂM   Khi Hades* quyết định yêu cô gái dễ thương thần đã xây cho cô một bản sao nơi trần thế mọi thứ đều giống y, bao ...