Thứ Ba, 29 tháng 12, 2020

Eros

 


EROS
 
Tôi kéo ghế ra cửa sổ khách sạn để nhìn mưa.
 
Tôi như người trong mộng hay bị hôn mê –
đang ở trong tình yêu, dù vậy
tôi chẳng muốn điều gì.
 
Không muốn gặp lại anh hay đụng chạm.
Tôi chỉ muốn điều này:
căn phòng, mái tóc, tiếng mưa rơi
giờ lại giờ trong đêm xuân nồng ấm.
 
Tôi thỏa mãn. Tôi không cần gì nữa.
Con tim thắt lại, cần ít để lấp đầy.
Tôi nhìn mưa rơi trên thành phố tối –
 
Anh chẳng còn liên quan. Những thứ tôi làm
trong cuộc đời lăng xăng và tôi hết nợ
nhưng tôi đi như người ngủ đi rong.
 
Và anh sẽ không còn trong tôi nữa
Một đôi ngày ở thành phố xa xăm.
Một cái chạm tay, một câu chuyện suông
Và sau đó tôi tháo ra nhẫn cưới.
 
Đó là điều tôi muốn: được khỏa thân.
 
Eros
 
I had drawn my chair to the hotel window, to watch the rain.
 
I was in a kind of dream, or trance –
in love, and yet
I wanted nothing.
 
It seemed unnecessary to touch you, to see you again.
I wanted only this:
the room, the hair, the sound of the rain falling,
hour after hour, in the warmth of the spring night.
 
I needed nothing more; I was utterly sated.
My heart had become very small; it took very little to fill it.
I watched the rain falling in heavy sheets over the darkened city –
 
You were not concerned. I did the things
one does in daylight, I acquitted myself,
but I moved like a sleepwalker.
 
It was enough and it no longer involved you.
A few days in a strange city.
A conversation, the touch of a hand.
And afterward, I took off my wedding ring.
 
That was what I wanted: to be naked.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Huyền thoại về sự tận tâm

HUYỀN THOẠI VỀ SỰ TẬN TÂM   Khi Hades* quyết định yêu cô gái dễ thương thần đã xây cho cô một bản sao nơi trần thế mọi thứ đều giống y, bao ...