Thứ Ba, 29 tháng 12, 2020

Huyền thoại về sự ngây thơ

  


HUYỀN THOẠI VỀ SỰ NGÂY THƠ
 
Mùa hè nọ cô gái ra đồng, như thường lệ
dừng lại một chút bên hồ, nơi cô ấy thường
nhìn vào chính bản thân mình, để xem xem
liệu mình có thay đổi gì không. Và cô thấy
vẫn là con người ấy, cái áo của thời con gái
thật khủng khiếp vẫn cứ đeo bám cô nàng.
 
Mặt trời dường như ở dưới nước rất gần.
“Đó là ông chú* tôi đang nhìn”, cô ấy nghĩ –
thảy mọi thứ trong tự nhiên đều rất gần gũi.
Cô nghĩ rằng mình không bao giờ cô đơn
biến ý nghĩ của mình thành lời cầu nguyện.
Rồi cái chết đến, như câu trả lời cho sự cầu xin.
 
Không một ai có thể hiểu được rằng
chàng rất đẹp. Nhưng Persephone nhớ.
Chàng ôm lấy cô ở đây, dưới ánh nhìn
của ông chú đang xem. Và cô vẫn nhớ
ánh mặt trời lấp lánh trên cánh tay trần.
 
Đây là giây phút cuối cùng cô nhớ rõ ràng.
Sau đó thần bóng đêm đã mang cô đi khỏi.
 
Cô gái cũng nhớ lại nhưng không thật rõ
cái lạnh bên trong, mà từ thời điểm này
cô không thể sống thiếu chàng được nữa.
 
Cô gái đã biến mất bên hồ ngày đó
không bao giờ trở lại. Người phụ nữ quay về
bà đi tìm đứa con gái mà mình từng có.
 
Cô gái đứng bên hồ thường xuyên nhắc lại
tôi đã bị bắt cóc, nhưng nó có vẻ như
điều này sai, không như cô cảm thấy.
Sau đó cô nói không ai bắt cóc tôi cả.
Cô nói tôi đã tự dâng hiến bản thân mình
muốn thoát khỏi thân xác phàm trần. Thậm chí
đôi khi muốn điều này. Nhưng sự vô minh
 
thì không thể mong hiểu biết. Sự vô minh
mong sự hình dung mà nó tin rằng tồn tại.
 
Tất cả các danh từ khác nhau như vậy —
cô ấy nói đến chúng luân phiên.
Cái chết, chồng, Chúa, người xa lạ.
Mọi thứ nghe rất đơn giản, quá thông thường.
Cô ấy nghĩ rằng cô hẳn là một người giản dị.
 
Cô không thể nhớ mình là cô gái nọ
nhưng cô nghĩ rằng hồ nước nhớ điều này
và giải thích cho cô ý nghĩa của lời nguyện cầu
để cho cô có thể hiểu
có hay là không đến tai của ai.
________________

*Ông chú là thần mặt trời Helios.
 
The Myth Of Innocence
 
One summer she goes into the field as usual
stopping for a bit at the pool where she often
looks at herself, to see
if she detects any changes. She sees
the same person, the horrible mantle
of daughterliness still clinging to her.
 
The sun seems, in the water, very close.
That's my uncle spying again, she thinks—
everything in nature is in some way her relative.
I am never alone, she thinks,
turning the thought into a prayer.
Then death appears, like the answer to a prayer.
 
No one understands anymore
how beautiful he was. But Persephone remembers.
Also that he embraced her, right there,
with her uncle watching. She remembers
sunlight flashing on his bare arms.
 
This is the last moment she remembers clearly.
Then the dark god bore her away.
 
She also remembers, less clearly,
the chilling insight that from this moment
she couldn't live without him again.
 
The girl who disappears from the pool
will never return. A woman will return,
looking for the girl she was.
 
She stands by the pool saying, from time to time,
I was abducted, but it sounds
wrong to her, nothing like what she felt.
Then she says, I was not abducted.
Then she says, I offered myself, I wanted
to escape my body. Even, sometimes,
I willed this. But ignorance
 
cannot will knowledge. Ignorance
wills something imagined, which it believes exists.
 
All the different nouns—
she says them in rotation.
Death, husband, god, stranger.
Everything sounds so simple, so conventional.
I must have been, she thinks, a simple girl.
 
She can't remember herself as that person
but she keeps thinking the pool will remember
and explain to her the meaning of her prayer
so she can understand
whether it was answered or not.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Huyền thoại về sự tận tâm

HUYỀN THOẠI VỀ SỰ TẬN TÂM   Khi Hades* quyết định yêu cô gái dễ thương thần đã xây cho cô một bản sao nơi trần thế mọi thứ đều giống y, bao ...